Buổi tối hôm đó, nghi thức diễn ra vô cùng trọn vẹn. Đám cưới được tổ chức theo nghi lễ cổ xưa, mang vẻ trang trọng và quý phái. Không giống những đám cưới thông thường ồn ào, náo nhiệt, buổi lễ này nghiêm túc và chính thức, để lại ấn tượng sâu sắc.
Khi người dẫn chương trình phỏng vấn chú rể Tễ Thông cảm nhận về buổi lễ, ông khẳng khái trả lời: "Chết cũng không tiếc."
Cuối cùng, ông cũng có một đám cưới hoàn hảo như mong đợi.
Sáng hôm sau, Tễ Thông và Phương Tình háo hức chuẩn bị xuất ngoại hưởng tuần trăng mật. Tễ Thông kéo vali đến cửa, dặn dò Tễ Ôn Phong: "Khoảng thời gian này, nhờ con giúp đỡ. Con lớn tuổi hơn, nhớ chăm sóc Dung Dung cho tốt nhé."
Tễ Ôn Phong: "Vâng."
Phương Thanh và Lục Dung chia tay nhau trong nước mắt: “Xin lỗi nhé, mẹ phải đi xuất ngoại một mình trước… Lần này chúng ta đi trước, lần sau sẽ đến lượt các con!”
Lục Dung: “… Đừng nói mấy lời dễ gây hiểu lầm như thế.”
Hai người tiễn đôi vợ chồng mới cưới ra cửa, nhìn họ hạnh phúc đi nghỉ tuần trăng mật, rồi liếc nhau. Tễ Ôn Phong lấy ra một bản hợp đồng chính thức: "Chúng ta nói chuyện đi."
Lục Dung đi theo hắn, ngồi xuống ở tiền sảnh. Hai người ngồi đối diện, trước mặt mỗi người là một cốc nước. Tễ Ôn Phong trịnh trọng đưa hợp đồng cho cậu xem. Tiêu đề là "Hợp đồng Nâng cấp Phiên bản Nô ɭệ", cố hết sức để tránh liên quan đến kiểu "bao nuôi" đầy sa đọa.
Lục Dung phát hiện rằng chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt này, Tễ Ôn Phong lại soạn ra một văn bản dài hơn 50 trang vô cùng chuyên nghiệp, gia đình giàu có quả thật khác biệt.
Tễ Ôn Phong: “Tôi đã nói rồi, nếu cậu muốn ở lại nhà tôi, mỗi tháng phải nộp 3 vạn tiền sinh hoạt. Nhưng nếu ký bản hợp đồng nâng cấp này, khoản đó sẽ được xóa bỏ. Cậu là người của tôi, tôi nuôi cậu là lẽ đương nhiên.”
Lục Dung cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc bàn chuyện "hợp đồng nô ɭệ" của Tễ Ôn Phong thật dễ thương: “Vậy tôi cần phải làm gì?”
Tễ Ôn Phong tựa lưng ra sau, tay đan vào nhau đầy thảnh thơi: “Tôi đã nói rồi, một khi cậu trở thành ‘tài sản’ của tôi, cậu không được đến hộp đêm nhảy múa, cũng không được qua lại với mấy gã đàn ông chẳng ra gì bên ngoài.”
Lục Dung: “Được thôi.”
Thậm chí, cậu còn nghĩ mình không chỉ có thể làm một học sinh cấp ba nghiêm chỉnh, mà còn làm giáo bá của trường nữa.
Tễ Ôn Phong: “Ngoài ra, vì tôi là kim chủ, cậu phải nghe lời tôi. Tôi bảo làm gì thì cậu phải làm cái đó.”
Lục Dung chỉ vào mục “trợ cấp mỗi tháng 1 tệ”: “Cái này không được.”
Điều khoản này nghe như được tạo ra để thỏa mãn thú vui quái đản của Tễ Ôn Phong.
Tễ Ôn Phong không phải kiểu người keo kiệt khi nói đến tiền bạc, nhất là trong trường hợp đặc biệt của Lục Dung. Tối qua, hắn đã nghĩ rất lâu để tìm cách khiến Lục Dung “mềm lòng". Cảm xúc của Lục Dung dành cho hắn là một chuyện, còn việc hắn cải tạo Lục Dung lại là chuyện khác. Hắn muốn kiểm soát hoàn toàn mối quan hệ này, nếu không sẽ không quản được cậu: “Tôi sẽ dựa vào biểu hiện của cậu để trả lương. Mỗi tháng ít nhất là 10 vạn, tối đa là 3000 vạn. Xem trang tiếp theo đi.”
Lục Dung: “…”
Cậu ném bút xuống: “Anh bị điên à?”
“Tiền sinh hoạt bình thường thì cứ dùng thẻ phụ của tôi.” Tễ Ôn Phong rút ra một chiếc thẻ đen, đẩy về phía Lục Dung, rồi lấy ra chiếc thẻ ngân hàng mà Lục Dung đã đưa hắn, cầm giữa hai ngón tay: “Còn tiền lương của cậu, tôi sẽ giữ trong chiếc thẻ này, tự mình giúp cậu quản lý tài chính. Lãi suất hàng năm là 20%.”
Lục Dung: “Anh là nền tảng P2P (2) sao?”
Tễ Ôn Phong: “Trước khi cậu có thể hoàn toàn tự lập, tôi sẽ giữ khoản tiền này giúp cậu.”
Số tiền này nếu được tiết kiệm kỹ lưỡng, có thể dùng làm quỹ phát triển cho tương lai của Lục Dung, hoặc làm vốn khởi nghiệp, thậm chí mua nhà. Nhưng hắn biết nói mấy chuyện này với Lục Dung là vô ích, thế nên chỉ dụ dỗ rằng:
“Về sau cậu có thể thoải mái mua quần áo đẹp và túi xách.”
Lục Dung: “…”
Trong mắt Tễ Ôn Phong, rốt cuộc cậu "gay" đến mức nào?
Tễ Ôn Phong: “Đừng cảm thấy như mình lợi dụng tôi. Cậu sẽ phải làm rất nhiều việc cho tôi. Bây giờ hai người kia đã ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại hai chúng ta. Tôi cho dì Lý nghỉ phép về quê, việc nhà cậu phải làm.”
Lục Dung: “… Nhà rộng 780 mét vuông đấy.”
Tễ Ôn Phong: “Những chỗ khác tôi không quan tâm, phòng của tôi thì giao cho cậu. Ba bữa ăn mỗi ngày cũng do cậu lo.”
Cậu phải học làm những việc khác ngoài nhảy thoát y ở hộp đêm.
Lục Dung nghĩ ngợi. Tiền sinh hoạt, cậu sẽ không tiêu xài hoang phí; còn khoản lương, Tễ Ôn Phong giữ lại đến khi cậu tự lập, cậu cũng sẽ không đυ.ng đến. Nhưng Tễ Ôn Phong một lòng muốn cậu "lãng tử hồi đầu", cậu không đành lòng từ chối ý tốt đó. Nhìn ánh mắt kiên quyết của hắn, Lục Dung bật cười, cầm bút ký tên lên hợp đồng:
“Tiền, anh muốn cho bao nhiêu thì cho; việc, tôi tự cân nhắc mà làm.”
Tễ Ôn Phong đưa con dấu: "Ấn dấu vân tay."
Lục Dung: “…”
Quy trình nuôi dưỡng "tiểu nô ɭệ" của Tễ Ôn Phong đúng là chuyên nghiệp thật.
Sau khi xác nhận mọi chữ ký và dấu tay đã hoàn tất, Tễ Ôn Phong cẩn thận cất hợp đồng đi, nở một nụ cười nhẹ nhàng như mọi việc đã đâu vào đấy:
“Nhớ kỹ, từ giờ trở đi, cậu là người của tôi – Đi dọn phòng cho tôi đi.”~~~~~
(2) P2P là viết tắt của Peer-to-Peer, có nghĩa là mạng lưới ngang hàng, là một mô hình cho vay hoặc giao dịch tài chính trực tiếp giữa các cá nhân, không qua các tổ chức trung gian như ngân hàng. Trong mô hình P2P, người cho vay và người vay có thể giao dịch trực tiếp với nhau thông qua nền tảng trực tuyến.
Có hai loại hình phổ biến của P2P:
- P2P Lending (cho vay ngang hàng): Đây là một hình thức cho vay trong đó người vay và người cho vay giao dịch trực tiếp, thông qua một nền tảng trực tuyến, giúp người vay có thể vay tiền mà không cần qua ngân hàng, và người cho vay có thể kiếm lợi nhuận từ việc cho vay. Mức lãi suất thường cao hơn so với các ngân hàng truyền thống, nhưng cũng có rủi ro lớn hơn.
- P2P Trading (giao dịch ngang hàng): Trong trường hợp này, người mua và người bán giao dịch trực tiếp với nhau trên nền tảng, mà không cần một trung gian để xác nhận hoặc xử lý giao dịch. Một ví dụ phổ biến là giao dịch tiền điện tử P2P.
P2P có lợi thế là giảm bớt các chi phí trung gian và có thể đem lại mức lãi suất cao hơn cho người cho vay, nhưng cũng tiềm ẩn nhiều rủi ro hơn cho cả người vay và người cho vay.