Úc Lý như có điều suy nghĩ: “Nhìn không ra năng lực này của cậu dùng tốt như vậy.”
Cô...Đây là đang khen cậu sao?
Không nghĩ tới sẽ được khen ngợi ở loại chỗ này, Kiều Việt Tây cảm thấy thụ sủng nhược kinh rất nhiều, không khỏi còn có chút không che dấu được kiêu ngạo nhỏ.
“Cũng được.” Cậu rụt rè nhếch khóe miệng: “Chủ yếu là đầu óc tôi linh hoạt, có thể suy một ra ba...”
Vừa mới nói được một nửa, cậu đột nhiên phát hiện Úc Lý đã vào cổng công viên, hai xác sống kia cũng nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau cô, hoàn toàn không có ý chờ cậu.
“Ai…Các người chờ tôi một chút!”
*
Năm phút sau.
Úc Lý và Kiều Việt Tây đi song song trên con đường nhỏ quanh co tối om, ánh sáng lờ mờ, bọn họ chỉ có thể mượn ánh trăng đi về phía trước.
“Chúng ta không thể bật đèn pin sao?” Kiều Việt Tây nhỏ giọng oán giận: “Tôi vừa rồi thiếu chút nữa giẫm phải kít chó.”
Úc Lý: “Không thể. Bướm có xu hướng lao về phía ánh sáng, cậu bật đèn pin sẽ dẫn chúng tới.”
Kiều Việt Tây: “Được rồi...”
Không trách năng lực nhìn ban đêm của cậu không được, thật sự là bởi vì nơi này quá âm trầm.
Trên đường tới cậu đã tìm hiểu lịch sử công viên này, phát hiện công viên này từ mười mấy năm trước đã bỏ hoang.
Lý do bị bỏ hoang rất đơn giản, bởi vì ở đây có một cái hồ rất sâu.
Đây vốn là một thắng cảnh rất đẹp, kết quả hàng năm đều có người tới nơi này nhảy hồ tự sát, một người tiếp một người, nhảy xuống như sủi cảo, người nhảy hồ nhiều, chính phủ liền phong tỏa công viên này.
Phương thức giải trí của người hiện đại rất nhiều, thiếu một cái công viên, đối với cuộc sống cũng không có ảnh hưởng gì.
Cứ như vậy công viên đóng cửa liên tục vài năm, mọi người dần dần quên mất nơi này. Mãi cho đến sau đó gỡ bỏ lệnh phong tỏa, cũng không có ai tới nơi này tản bộ, du ngoạn, cũng không có ai tới nơi này dọn dẹp cỏ dại, cắt tỉa cành cây, dần dà, nơi này liền biến thành bộ dáng hiện tại.
Khắp nơi đều là lá rụng chồng chất cùng với thực vật phát triển điên cuồng, trên cây trúc đầy đủ các loại tổ chim, các loại đình đài kiến trúc cũng đều bị dây leo che kín dày đặc, liếc mắt nhìn lại còn tưởng rằng là rừng rậm nguyên sinh gì đó.
Thậm chí Kiều Việt Tây còn cảm thấy ánh trăng nơi này ảm đạm hơn những nơi khác rất nhiều.
“Tôi cảm thấy, nơi này có thể thật sự không có ai...”
“Suỵt.” Úc Lý đột nhiên hạ giọng: “Cậu nhìn phía trước xem, đó là cái gì?”
Kiều Việt Tây nhìn theo hướng ngón tay cô.
Phía trước đại khái năm mét, dưới một gốc cây đại thụ tráng kiện, mấy con bướm đang nhẹ nhàng bay múa.
Kiều Việt Tây cũng khẽ nói: “Có phải chỉ là một con bướm bình thường không?”
“Không thể nào.” Úc Lý nói: “Cậu xem cánh của chúng kìa.”
Nơi này ánh sáng vô cùng tối, nhưng cánh của mấy con bướm kia lại tản mát ra ánh sáng yếu ớt, đây cũng là nguyên nhân Kiều Việt Tây có thể thấy rõ chúng nó.
Úc Lý: “Là bụi phấn đang phát sáng.”
Kiều Việt Tây không nhìn rõ cô, nhưng anh tin tưởng phán đoán của cô.
“Nói như vậy, con bướm đêm lớn kia đang ở gần đây?”
Úc Lý: “Có thể.”
“Vậy chúng ta hiện tại liền đi qua...”
“Đợi đã.” Úc Lý giữ chặt Kiều Việt Tây: “Để xác sống đi trước.”
“…”
Kiều Việt Tây rốt cuộc hiểu được vì sao cô phải mang theo hai xác sống này.
Cậu nhịn không được kiểm điểm chính mình, chỉ lo mau chóng rời khỏi nơi này, lại ngay cả tâm cảnh giác đều ném ra sau đầu.
Kiều Việt Tây vẫy tay với xác sống phía sau, sau đó lại chỉ về phía con bướm.
Xác sống nhận được mệnh lệnh của cậu ta, bước chân cứng ngắc, đi về phía đại thụ.
Úc Lý và Kiều Việt Tây nín thở, chăm chú nhìn cảnh tượng này.
Bướm vẫn còn bay lượn dưới tàng cây, dường như không nhận ra có người đến gần. Nhưng mà, ngay khi xác sống sắp vòng qua cây đại thụ, mấy con bướm kia đột nhiên bay lên phía trên xác sống, đập mạnh cánh, toàn bộ quá trình phát sinh cực nhanh, một lượng lớn bụi phấn cứ như vậy bất ngờ rơi xuống trên người xác sống.
Kiều Việt Tây: “... Rất có thủ đoạn.”
Úc Lý: “Thông minh hơn cậu.”
Kiều Việt Tây: “...”